Mong ngày mai mưa sẽ tạnh, bão sẽ tan, lễ Vu Lan sẽ nhanh đến. Mong rằng con sẽ sớm được về nhà với mẹ. Vì con đang nhớ mẹ lắm, mẹ có biết không?
Mẹ kính yêu của con!
Vậy là đã tròn một năm kể từ khi con biết đến ý nghĩa của ngày lễ Vu Lan, biết rằng con thật may mắn khi được cài trên áo bông hồng đỏ trong ngày này. Con biết, gần hai mươi tuổi mới biết đến điều đó thì thật vô tâm, nhưng không phải là quá muộn đúng không mẹ?
Vu Lan năm trước – Vu Lan đầu tiên con không ở cạnh mẹ, không cùng mẹ chuẩn bị đồ lễ, không cùng mẹ lên chùa, thắp hương… Nhưng có lẽ, việc con tạm rời xa vòng tay mẹ đã giúp con trưởng thành hơn và hiểu hơn rất nhiều về những gì mà mẹ đã dành cho con.
Mẹ biết không...
Con đã rất ngạc nhiên, rất sững sờ khi biết rằng những bạn cài bông hồng trắng trong ngày lễ Vu Lan là những bạn không còn mẹ nữa. Lúc đó, con thực sự rất nhớ mẹ, muốn về ngay bên mẹ để ôm chặt lấy mẹ, vì con sợ mẹ sẽ rời xa con, để con lại với bông hồng trắng ấy…
Mẹ à! Mẹ có nhớ những lần con bị bố mắng oan, khóc rấm rứt, mẹ đã quay ra bênh vực con và chỉ trích bố? Lúc đó, con chẳng còn giận bố nữa, mà chỉ cảm thấy thật ấm lòng mẹ ạ.
Mẹ có còn nhớ những lần con về nhà, mẹ tất bật đi chợ mua đủ thứ cho con tẩm bổ, rồi làm cả đồ ăn cho con mang đi vì sợ con học xa nhà không được ăn uống đầy đủ?
Mẹ có nhớ những lần con gọi điện về cho mẹ giữa lúc đêm khuya để nói rằng, con đang rất mệt mỏi vì chuyện học hành, chuyện nhà trọ, chuyện xích mích bạn bè? Lúc đó, chỉ cần nghe được giọng mẹ nói thôi mà con cảm thấy thật vững lòng, yên tâm đi ngủ để ngày mai tiếp tục chạy đua với cuộc sống.
Rồi cả lần con gọi cho mẹ lúc sáng sớm vì bị mất xe đạp nữa. Lúc ấy con hoảng loạn, lo lắng phát khóc lên. Con tưởng rằng mẹ sẽ mắng cho con một trận, rồi sẽ bắt con đi bộ đi học. Thế nhưng mẹ chỉ hỏi là sáng nay con có đi học không. Mẹ sợ con lo quá nên nghỉ học. Lúc đó, con mới òa khóc, khóc nức nở như một đứa trẻ giữa lớp. Bạn bè tưởng con khóc vì mất xe mẹ ạ, nhưng thực sự lúc đó trong đầu con chỉ có câu hỏi: “Thế hôm nay con có đi học không?” của mẹ vang lên thôi.
À còn cả mấy lần con không dám gọi cho mẹ, chỉ dám nhắn tin để thông báo rằng con không đạt học bổng kỳ này, hay nói với mẹ là con vừa làm mất tiền. Lúc đó, con sợ mẹ buồn, sợ mẹ giận. Thật ngốc nghếch mẹ nhỉ...
Mẹ còn nhớ không? Năm con học lớp 12, tối nào mẹ cũng đi hơn 10 cây số để đón con từ chỗ học thêm về nhà. Đến lúc con học Đại học, mẹ lại lặn lội mưa gió đi đón con từ bến xe những lần con về thăm nhà. Trời mưa to, con ngồi núp sau mẹ mà ứa nước mắt. Con cảm nhận được những hạt mưa quất vào người mẹ lạnh buốt, đau rát. Vậy mà mẹ liên tục quay lại hỏi con có lạnh không...
Còn nhiều, nhiều lắm… Nhưng chắc mẹ không nhớ phải đâu. Nhiều như vậy làm sao nhớ hết. Và nhất là khi những gì mẹ làm cho con lại là bản năng của một người mẹ.
Mấy hôm nay trời mưa bão nhiều quá! Lúc tối, khi mẹ gọi cho con để hỏi thăm chuyện học hành, dặn con đi đứng cẩn thận vì mẹ đọc báo thấy nói ở Hà Nội cây đổ chết người đi đường, lúc ấy con cảm động lắm mẹ ạ!
Vu Lan năm nay con sẽ lại về nhà với mẹ, giúp mẹ chuẩn bị đồ lễ, cùng mẹ làm lễ cúng chúng sinh… Con giúp mẹ chẳng được bao nhiêu đâu, nhưng con muốn được về với mẹ, ở bên mẹ, làm mẹ vui dù chỉ là một chút.
Mong ngày mai mưa sẽ tạnh, bão sẽ tan, lễ Vu Lan sẽ nhanh đến. Mong rằng con sẽ sớm được về nhà với mẹ. Vì con đang nhớ mẹ lắm, mẹ có biết không?